| | 11/14/2011, 11:21 pm | |
| | | |
| |
Ta lang thang trên những dải đường đen đỏ
trâu già nằm đợi gió
bờ đê gọi ta bằng tiếng sóng vỗ bờ
nhè nhẹ
nhưng lòng người rộn rã.
Những bé ngô cười đùa
mấy áng mây ngủ gật
hàng xoan đào chạm đầu nhau thân mật
gió bắt đầu lên…
Ta lênh đênh, lênh đênh
giữa màu vàng hoa rụng
tâm hồn hào phóng
mở toang…
Và,
gió tràn vào lòng ta
qua khóe mắt
vội vàng tưới mát
đôi môi khô cằn, nứt nẻ
rồi nhanh nhẹn vẽ lên cơ thể
những đường cong chuyển động…
Dâng cao, dâng cao
thủy triều của gió
những vết nhăn cảm xúc
bị xóa nhòa
bãi bồi ký ức
sạt lở
bờ mi xanh
dần dần rạn vỡ…
Hồ Đa Tôn - 11/2011 |
|
|
11/15/2011, 8:26 pm | |
| | | |
| |
lối thơ rất lạ và hay! nhiều hình ảnh đẹp và gợi mở nữa chứ, thích nhất đoạn cuối! cảm ơn bạn nhiều! |
|
|
11/16/2011, 8:37 am | |
| | | |
| |
Một bài thơ hay và lạ, cảm ơn bạn! Có lẽ bạn cũng thích thả hồn dọc đường hồ vắng vẻ giống mình. |
|
|
11/16/2011, 5:28 pm | |
| | | |
| |
bài thơ giống nhà văn nổi tiếng vik wa hay ghê |
|
|
11/16/2011, 5:44 pm | |
| | | |
| |
nhẹ nhàng, phóng khoáng, giống cơn gió ! |
|
|
11/17/2011, 12:26 am | |
| | | |
| |
Cảm ơn các bạn nhiều lắm! Những khoảnh khắc gió thật êm đềm! :) |
|
|
11/17/2011, 9:40 pm | |
| | | |
| |
chỉ có những người đau khổ mới viết nên những câu chuyện đau khổ ... - trích bác Trịnh Hội |
|
| Trả lời nhanh |
Trang 1 trong tổng số 1 trang | | | Trang 1 trong tổng số 1 trang | | | | | | | | |
|
|