|
| 11/2/2010, 2:15 pm | |
| | | |
| |
Có một dòng sông nước bắt đầu chuyển màu theo thời gian...bên chân cầu có một gánh hàng rong với mấy cái bánh chưng, bánh gai, bánh giò, bánh ú, bánh tét...những thứ bánh mà dân thành phố dần ít ăn hơn...Họ đang tìm đến những tiệm thức ăn nhanh, những cửa hàng bánh cao cấp, những nhà hàng sang trọng... Bên gánh hàng rong là một bà cụ- tôi đoán cũng đã ngoài 70- cụ chỉ biết ngồi đấy và chờ đợi những người đi đường dừng xe lại mua vài cái bánh... Từ hồi lớp 8 tôi đã thấy bà cụ ngồi đấy với gánh hàng rong, mỗi ngày đi qua, tôi đều nhìn xem hôm nay cụ thế nào... Ngày đó, mỗi sáng gánh hàng của cụ đầy những bánh, khi chiều đi học về, tôi thấy nét mặt tươi cười của cụ bên gánh hàng đã vơi gần hết. Đôi bàn tay già nua nhanh nhẹn lấy từng cái bánh cho vào bịch và đưa cho khách... Từng nếp nhăn trên khuôn mặt xếp nhún lại theo từng nụ cười của cụ-khổ cực nhưng bình yên quá! Nay, gánh hàng vẫn đầy mỗi sáng nhưng khi chiều về, tôi thấy nó chẳng vơi đi là mấy, cụ ngồi đấy, với khuôn mặt ngày càng nhiều nếp nhăn hơn, và lưng cụ cũng còng xuống với thời gian... Nhưng những người qua đường thì lại đi nhanh hơn, từng chiếc xe rồ ga lấy đà để chạy lên cầu vút nhanh qua gánh hàng của cụ, để lại sau đó là một làn khói bụi che mờ khuôn mặt nghèo khổ, tấm thân ốm yếu đang run lên theo từng cơn ho vì khói bụi! Trong cái thời buổi kinh tế thị trường không ai còn thời gian cho cụ? Dù chỉ là dừng lại mua một cái bánh?... Trong cuộc sống hưởng thụ và thực dụng, không còn ai muốn ăn một cái bánh bên vỉa hè?... Rồi một ngày trời mưa như trút nước, mọi người lại càng hối hả hơn...cụ vẫn ngồi đấy...gánh hàng rong được che cẩn thận bởi tấm nilon. Còn cụ, cụ không trú mưa, cụ vẫn âm thầm ngồi đấy, tấm thân nhỏ bé đang cố thu mình vào một tấm nilong cũ kĩ đang cố chống chọi trước những cơn gió lạnh... Những chiếc xe vẫn vút qua, nhanh hơn, hối hả hơn... vèo, vèo,...từng vũng nước văng tung tóe lên cụ và gánh hàng... Cụ vẫn ngồi im, thu mình giữa thế giới... Tất cả đều vụt qua, không thấy gì, không biết gì, không cảm nhận gì hết... Cụ ngồi im nhưng sao như đang tụt lại phía sau? Lạc lõng giữa lòng thành phố... Có ai ngừng lại để cho cụ một nụ cười?...Rồi một ngày...tấm lưng còng có còn gánh nổi gánh hàng rong?...
Theo thời gian, nước dòng sông đang dần đổi màu... Và trong mỗi con người, suối nguồn yêu thương có đang bị đổi màu?... |
|
|
11/2/2010, 2:20 pm | |
| | | |
| |
Gởi tặng người bạn của tôi- người đã chia sẻ với tôi câu chuyện này! cảm ơn bạn đã cho tôi thấy giữa thành phố này vẫn có những dòng suối yêu thương tuôn chảy không ngừng. xin đc chuyển câu chuyện của bạn thành tâm tình của riêng tôi, theo cách cảm nhận của tôi... |
|
|
11/2/2010, 5:39 pm | |
| | | |
| |
Hay nhất là câu cuối, đầy triết lý lắm! Đánh thức lòng yêu thương từ mỗi con người! |
|
|
11/2/2010, 7:30 pm | |
| | | |
| |
Bài này nghe quen quen nhỉ....lolz. bài viết hay lắm. có gia vị |
|
|
11/2/2010, 9:01 pm | |
| | | |
| |
ê sao khen mà ko ai thanks cho tui hết trơn zậy? dễ giận nha |
|
|
11/2/2010, 9:29 pm | |
| | | |
| |
Bài viết hay, xin tặng bạn Ngọc 50 điểm mở hàng và :a003: 1 cái :D |
|
|
11/3/2010, 11:23 am | |
| | | |
| |
cảm ơn bạn K! nếu bạn nào có suy tư gì thí cứ chia sẻ...để mình hiểu nhau hơn và làm cho đời đẹp hơn! ok??? |
|
|
11/3/2010, 12:03 pm | |
| | | |
| |
Thanks những gì bạn Ngọc nhà ta đã chia sẻ nhé! Rất ư la tình cảm! |
|
|  Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục | |
|
 Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục | |
| |
Trả lời nhanh |
Trang 1 trong tổng số 1 trang | | | Trang 1 trong tổng số 1 trang | | | | | | | | | |
|
|