|
| 5/27/2011, 2:19 pm | |
| | | |
| |
Lời hứa và gánh rau Ăn rau không chú ơi? Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy. - Ăn hộ tôi mớ rau...!
- Spoiler:
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt. - Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn! Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ. Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà: - Rau này bà bán bao nhiêu? - Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ. Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ. - Sao chú mua nhiều thế? - Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy! Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...
-Nghỉ thế đủ rồi đấy! Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.
Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế. Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.
Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo: - Bà bán rau chết rồi. - Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - chị bán nước khẽ hỏi. - Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác. - Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi. Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...!
Nguồn Gốc Chú Mèo Hello Kitty
Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa. - Spoiler:
Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh mình. Ông già thấy cô ngẩng lên thì hỏi: _Cháu gái! Tan học rồi sao không về nhà mà khóc? Cô bé òa lên tức tưởi: _Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không có ai nghe cháu nói! _Vậy ông sẽ nghe cháu!
Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông già nghe tất cả những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông già cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời nhận định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.
Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào công viên kể chuyện cho ông già nghe. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn lên, vui vẻ lên. Cô bé cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều để sống. Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đá mà cô hay ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn đưa cho cô bé ngày hôm trước, nhưng không thấy cô bé đến. Hình nộm là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt xoe tròn hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét. Từ đó trở đi, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một búp bê hình mèo không có miệng- Chú mèo hiện nay đã mang hiệu “ Hello Kitty” (bạn đã bao giờ để ý mèo Kitty không hề có miệng?)- chú mèo được làm ra với mục đích lắng nghe tất cả mọi nguời.
Tôi không biết “ sự tích” Hello Kitty này có thật hay không. Tôi cũng không phải nhà quảng cáo cho thương hiệu ấy. Tôi chỉ biết mỗi lần nhìn hình chú mèo Kitty là một lần tôi được nhắc nhở: Phải biết lắng nghe người khác- thực sự lắng nghe.
-'๑'- Hành Động Vì Một Nguyện Ước Cao Cả-'๑'-
Họ gặp nhau trong một bệnh viện khi đang đi dạo, cả hai đang ở độ tuổi 17, trong một chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim non trẻ rộn lên một niềm xúc động sâu sắc.- Spoiler:
Họ đọc trong mắt nhau một nỗi thương cảm bi ai, kể từ hôm đó họ không còn cô đơn nữa. Đến một ngày cả hai được thông báo rằng bệnh tình của họ không có cách nào chữa trị nữa, trước khi được gia đình đón về nhà, họ ngồi bên nhau một buổi tối, hẹn hò cùng nhau cố gắng vượt qua số phận. Họ hứa sẽ mỗi tuần viết cho nhau hai lá thư để chúc phúc và động viên nhau, rồi hôm sau họ chia tay nhau. Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua, cô gái ngày càng yếu ớt. Một hôm cô gái cầm trong tay bức thư của chàng trai gửi đến rồi thanh thản khép đôi bở mi, miệng thoáng mỉm cười mãn nguyện. Bà mẹ cuống cuồng gọi con, nhưng cô gái đã ra đi. Bà gỡ lá thư trong tay cô ra và đọc: "Khi số phận đã đùa giỡn với sinh mệnh của em, em không nên sợ hãi vì bên cạnh em luôn có anh và mọi người quan tâm đến em. Anh đang khoẻ dần lên, anh sẽ đến với em một ngày gần đây, em sẽ không cô đơn". Hôm sau bà mẹ mở tủ của con gái, phát hiện ra vài chục lá thư đều do con gái bà viết, bỏ sẵn vào phong bì, dán tem đàng hoàng phía trên tập thư là mẩu giấy cô con gái viết cho bà mẹ: "Mẹ ơi, đây là tập thư con viết cho một người bạn trai mà chúng con đã có lời hẹn ước đi cùng nhau suốt quãng đời còn lại, nhưng con thấy mình yếu đi nhanh chóng, sợ không giữ được lời hứa ấy, con đã viết sẵn những lá thư này, mỗi tuần mẹ gửi giúp con một lá cho anh ấy để anh ấy nghĩ con vẫn còn sống và đang động viên anh ấy vượt lên trên bệnh tật, con chỉ mong anh ấy có đủ niềm tin để sống tiếp. Con gái của mẹ".
Bà mẹ lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai, bà nhìn thấy trên bàn là một tấm ảnh của một thanh niên trẻ, tràn đầy sinh khí và sức sống được viền dải băng đen, bà vô cùng ngạc nhiên khi biết chàng trai đã ra đi cách đây một tháng. Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh và kể rằng: "Con trai tôi đã mất cách đây một tháng, nhưng trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gửi cho cô bạn gái nào đó một lá, nó bảo cô gái ấy cũng đang trông mong chờ đợi sự cổ vũ động viên của nó. Thế là cả tháng nay tôi thay con trai gửi những lá thư này đi, không biết cô gái ấy có nhận được không..." Bà mẹ của cô gái lao đến ôm chầm lấy bà mẹ của chàng trai và khóc không thành tiếng. Khi hai bà mẹ đã hiểu ra tất cả, hai bà quyết định vẫn cứ hàng tuần gửi cho nhau một lá thư mà con họ đã để lại. Họ bảo làm như thế để "Vì một ước nguyện cao cả..."
Sưu tầm |
|
|
5/27/2011, 4:57 pm | |
| | | |
| |
đọc rồi. đọc lại vẫn |
|
|
5/27/2011, 5:09 pm | |
| | | |
| |
~~ sao ko là gió mà là mưa nhỉ ? |
|
|
5/27/2011, 6:56 pm | |
| | | | Status : .........smile..........
|
|
| |
5/27/2011, 7:04 pm | |
| | | |
| |
việc tốt thì làm đúng nơi đúng chỗ, ko lại thành hậu quả, haizzz |
|
|
5/27/2011, 7:40 pm | |
| | | |
| |
Nghĩ lại thì mih đã làm nhiều điều vô tâm, nhưng chưa gánh hậu quả đến mức đó....................... Tội bà lão. chỉ vì lòng tin người . |
|
|
5/27/2011, 8:33 pm | |
| | | |
| |
Biết trách ai khi cuộc đời hờ hửng |
|
|
5/28/2011, 12:32 am | |
| | | |
| |
Updating! Liên tưởng tới gia đình, nếu xem bà lão như cha mẹ mình, luôn đặt hết niềm tin vào con cái, và ngày nào đó, đứa con dửng dưng, sống phụ lòng cha mẹ mình...Tới khi gặp 'sóng to gió lớn", thì phải chăng lúc đó mới tỉnh ngộ! Thôi thì tốt nhất nên tỉnh sớm đi...
Thậm chí, đôi lúc, tôi còn nghe những kiểu so sánh như vầy: "ba nó mất, chính là động lực cho nó học, nó học vì ba nó...", hay "đó là nguyện vọng của ông nó trước khi mất, nên nó học và chỉ biết học để hoàn thành lời hứa với ông..."-->muốn lắm hả...thành công không nếu như không còn ai bên cạnh! |
|
|
5/28/2011, 7:53 am | |
| | | | Status : gà ta thịt rất ngon
|
|
| | |
| |
cuộc sống thật phủ phàng. nhưng cũng phải cố gắng sống tiếp thôi. cố gắng làm hết có thể. như cậu thanh niên. một tấm lòng. dù ra đi nhưng ắt hẳn bà củ cũng rất cảm động. phù |
|
|
5/29/2011, 10:23 am | |
| | | |
| |
Ý thức tuổi trẻ, cho nhưng không suy nghĩ, không lường hết hậu quả,...kết quả: lợi bất cập hại! |
|
|
10/30/2011, 3:49 pm | |
| | | |
| |
Cập nhật : HÀNH ĐỘNG VÌ MỤC ĐÍCH CAO CẢ! |
|
|  Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục | |
|
 Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục | |
| |
Trả lời nhanh |
Trang 1 trong tổng số 1 trang | | | Trang 1 trong tổng số 1 trang | | | | | | | | | | | | |
|
|